Ba lần khởi nghiệp mới thành công
Ông Phạm Trung Cang cho biết, hướng phát triển của Tân Đại Hưng là chuyên sản xuất bao bì nhựa đòi hỏi kỹ thuật cao và thị trường tương lai sẽ là Mỹ.
Bao nhựa đen tái sinh là sản phẩm mà một nhóm người Hoa ở Chợ Lớn gần như độc quyền sản xuất cung cấp cho cả thị trường từ bắc vào nam trong những năm đầu thập niên 1980. Thế nhưng, có một người không sinh ra từ cái lò nhựa Chợ Lớn ấy nhưng đã học được đức tính tốt trong kinh doanh của những người Hoa ở đó và thành công từ chính nghề này. Người đó hiện là Tổng giám đốc Ngân hàng cổ phần thương mại Á Châu (ACB) ông Phạm Trung Cang
Tới nay, người trong ngành bao bì nhựa Chợ Lớn biết tiếng ông Cang là chủ Công ty Bao bì nhựa Tân Đại Hưng hơn là ông Cang tổng giám đốc ngân hàng. Người quen biết lâu nay nói rằng, dù ông Cang đã thành công trong việc điều hành Ngân hàng A’ Châu hơn hai năm nay với chức tổng giám đốc, nhưng đó là nghề phụ. Nghề làm bao nhựa mới là nghề chính của ông.
Ông Giáp Văn Thạch, Giám đốc Công ty Vĩnh Đạt một người Hoa làm bao bì nhựa ở Chợ Lớn, nói rằng trong số năm, sáu chục hãng xưởng sản xuất bao bì ở Chợ Lớn bây giờ ít ai bì được với Công ty Tân Đại Hưng của ông Cang ở tận trong Hương lộ 2, quận Tân Bình. Nhà máy của Tân Đại Hưng rộng 15.000 m2, có 600 công nhân làm việc ba ca mỗi ngày, doanh số xuất khẩu khoảng 3,5 triệu USD/năm. ít người biết rằng để tạo dựng đợc cơ ngơi như vậy, ông Cang đã phải trải qua ba lần khởi nghiệp gian khó.
Hai mươi năm trước, ở tuổi 25, Phạm Trung Cang làm thư ký cho phó Chủ tịch quận 3 với tấm bằng cao đẳng kinh tế. Vào thời điểm 1979-1980, có lý lịch tốt, người ta có thể an tâm dốc sức cho đường quan lộ thênh thang trước mặt. Thế nhưng, không phải ai cũng đi theo những gì đã định sẵn. Ông Cang là một người như vậy.
Ngoài mức lương công chức, ông Cang cải thiện thu nhập bằng cách nhận gia công hấp vỏ xe – một công đoạn của quy trình sản xuất thủ công vỏ xe đạp. Chỉ thực hiện một phần nhỏ của quy trình, nhưng càng ngày ông Cang càng bị cuốn hút vào công việc mới mẻ này vì mức sinh lời cũng khá. Phải làm giàu. Ông Cang quyết định bỏ công việc văn phòng quận để thử thời vận trên thương trường bằng cách theo học nghề làm vỏ xe của một ông già người Hoa và mở cơ sở sản xuất vỏ xe đạp của riêng mình.
Lần khởi nghiệp đầu tiên của ông Cang khá suôn sẻ khi hàng làm ra không đủ bán. Hồi đó nguyên liệu chủ yếu để làm vỏ xe đạp là mủ cao-su thiên nhiên. Nhưng rồi tới một ngày, có người đến chào hàng những khối cao-su nguyên liệu trắng ngà – được trục vớt lên từ một chiếc tàu bị chìm dưới biển với giá chỉ bằng một nửa so với giá mủ chén và mủ đất đang sử dụng. Nguyên liệu có về rất tốt, giá rẻ, ông Cang dốc vốn mua một lượng lớn cao su này. Sản phẩm làm ra được các công ty thương nghiệp mua ngay. Nhưng chỉ trong vòng chưa đầy một tháng tất cả những chiếc vỏ xe để trong kho cứ từ từ chảy nhão ra. Nước biển ngấm vào các tảng cao-su là nguyên nhân làm ông Cang tán gia bại sản. Khoảng 100 lợng vàng – toàn bộ gia tài – cùng thương hiệu vỏ xe “Cao su Việt Nam” do ông Cang sản xuất “chìm xuống biển”.
Giữa cơn nguy cấp, ông Cang được anh bạn giới thiệu đến một người Hoa đang làm bao nhựa tái sinh muốn tìm người hợp tác sản xuất. Như người sắp chết đuối vớ được phao, ông Cang đem mặt bằng sản xuất vỏ xe đạp của tổ hợp trước đây, bán các máy móc còn lại để chung vốn làm ăn. “Tôi gắn với nghề làm bao bì nhựa từ đó, ông Cang kể lại câu chuyện khởi nghiệp lần thứ hai của ông.
Tổ hợp Bao bì Bình Minh ra đời. Mới bước vào nghề này, biết mình không thể chen chân vào hệ thống đại lý phân phối hàng cho đầu mối ở các chợ như các cơ sở sản xuất của người Hoa, ông Cang tìm một hướng đi riêng: bán hàng giao tận cửa cho các công ty sản xuất hóa chất. Hai năm sau anh tích lũy được số vốn kha khá. Một lần nữa anh lại đem hết số tiền đó đầu tư tiếp cho sản xuất.
Nhưng thật không may, năm 1984, cơn hỏa hoạn từ hợp tác xã làm bao bố ở bên cạnh đã lây sang và thiêu rụi luôn cơ ngơi của anh.
Toàn bộ nhà xưởng của ông Cang cháy rụi, chỉ còn trơ mấy cái sườn máy. Anh bạn làm ăn người Hoa chia tay! Nhà nước thu lại mặt bằng sản xuất! ở tuổi 30, lần thứ hai trong cuộc đời, chỉ sau một đêm ông Cang đã trở về con số không khi vừa chạm đích.
Nhưng anh vẫn không nản chí. Từ vị chí ông chủ, ông Cang trở thành người đi bán hàng. Anh vào Chợ Lớn nhờ người quen cũ để lấy hàng mà không phải trả tiền ngay, sau đó đem bán lại cho các khách hàng trước đây của tổ hợp.
Sau một năm rưỡi bươn chải “chạy chợ” từ bắc vào nam, năm 1986 ông Cang đã tái lập tổ hợp Bình Minh với khu nhà xưởng gồm 20 chiếc máy dệt tấm nhựa tái sinh. Có thể xem đây là lần khởi nghiệp thứ ba của ông. Từ 20 cái máy dệt lúc đầu, hai năm sau Bình Minh chuyển thành Công ty Đại Hưng với một dây chuyền 200 máy dệt, công suất 50.000 bao nhựa tái sinh/ngày “Hồi đó, nếu ông Cang không có gan dám làm, không mạnh dạn chớp thời cơ thì cha chắc đã bỏ xa tụi tui như bây giờ”, ông Giác Văn Thạch, người đã biết ông Cang mười mấy năm nay nhận xét.
Đầu những năm 1990, một số công ty Đài Loan bắt đầu giới thiệu máy dệt bao tròn vào thị trường Việt Nam. “Trong lúc giới người Hoa làm bao nhựa, tụi tui còn e dè cha dám làm thử thì ông Cang đã bạo gan làm trước”, ông Thạch kể lại. Ông Cang mua ba máy dệt bao tròn cũ trị giá 10.000 USD để làm thử. Bao sản xuất theo kỹ thuật dệt tròn không có đường lối hai bên nên chắc hơn. Khách hàng bắt đầu để ý đến sản phẩm mới.
Nhưng cái bạo của ông Cang ngày đó là có lý do. Thời gian đó các công ty xuất khẩu gạo của Việt Nam bắt đầu kiếm được các hợp đồng bán gạo ra nước ngoài, trong nước bao bì nhựa đen sì nên nhà xuất khẩu này buộc phải mua bao PP dệt tròn từ Thái-lan hay Malaysia. Nhìn thấy cơ hội đang đến, ông Cang quyết định đem nhà cửa thế chấp cho Ngân hàng Công thương, vay tiền mua một máy kéo sợi và 12 máy dệt tròn hiện đại. Những chiếc bao tròn sản xuất từ nhựa chính phẩm vừa đẹp vừa bền không thua gì hàng nhập khẩu đã tìm ngay được chỗ đứng trên thị trờng.
10 tháng sau, ông trả hết số tiền vay ngân hàng và được cho vay tiếp đợt 2 để trang bị thêm một đợt máy mới. Năm 1998, Công ty Đại Hưng đổi tên thành Tân Đại Hưng, bắt đầu chính thức chiến dịch mở rộng địa bàn xuất khẩu từ châu Á sang châu Âu.
Ông Phạm Trung Cang cho biết, hướng phát triển của Tân Đại Hưng là chuyên sản xuất bao bì nhựa đòi hỏi kỹ thuật cao và thị trường tương lai sẽ là Mỹ.
Hai mươi mấy năm bôn ba cùng niềm đam mê làm ăn, ở tuổi 47 như ông bây giờ có thể tạm gọi là thành công. Mấy năm trước, ông đã giao cơ nghiệp dày công gây dựng cho người em trai quản lý để đảm nhận chức vụ Tổng giám đốc Ngân hàng Thương mại cổ phần Á Châu. Thế nhưng trong thời gian biểu làm việc hằng ngày, ông vẫn còn dành thời gian cho nghề làm bao nhựa của mình. Sau 5 giờ chiều, ông rời ngân hàng đến nhà máy nhựa – nơi có vài trăm công nhân đang làm việc ca ba – và chỉ về nhà khi trời tối mịt
Leave a Reply